Tình yêu học trò: mãi mãi hay chỉ thoáng qua?
Em và tôi không lớn lên cùng nhau cũng không phải đôi thanh mai trúc mã. Em và tôi quen biết nhau qua mạng xã hội và qua một người thứ ba, người mà tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để quên và người mà tôi đã dành rất nhiều công sức để trả thù. Tôi và em bằng tuổi nhau cả hai cùng học cấp 3 cùng nhau tôi học tầng trên còn em học tầng dưới. Tôi – một lớp trưởng đầy ngang bướng và khó bảo. Em – một cô gái hiền lành và chưa một lần yêu ai. Hai đứa nhóc với một tình yêu tuổi học trò với bao kỉ niệm dưới mái trường cấp 3.
Đó là một ngày sau khi tôi và người kia chỉ là người dưng nước lã. Ngày mà em cho tôi biết tình cảm của người kia không dành cho mình và là ngày mà một con ngốc nhiều chuyện xen vào đời tôi. Và rồi tôi quen em từ đó. Chỉ là những câu chuyện trên trời dưới biển nhưng sao tôi thấy thân thuộc và ấm áp đến vậy. Những ngày đông mà tôi tưởng trừng sẽ rất lạnh nhưng lại ấm áp đến lạ thường.
Đó là ngày 19.1.2014 ngày 27 tết tôi đã có một đề nghị với một lí do thật đơn giản: ”Làm người yêu tớ nhé”. ”Sao lại muốn tớ làm người yêu cậu”.”Vì tớ muốn có người đi cạnh ngày tết”. ”Để tớ suy nghĩ nha”. “Ừ nhanh lên á không tớ thay đổi ý định đó”. 1 tuần sau đó e trả lời tôi rằng em đồng ý. Tôi đang mơ ư? Không tôi không mơ nhưng có lẽ đó chỉ là câu nói vu vơ của e mà thôi nhưng dần dần tôi nhận ra rằng câu nói đó của em là thật.
Một tháng đầu em và tôi vẫn nói chuyện như bình thường. Anh muốn gặp em nhưng không được. Em nói đến sinh nhật anh rồi mình gặp nhau.
Tháng thứ 2 cũng là tháng sinh nhật tôi. Đó là ngày cuối tháng 3 cũng là ngày kỉ niệm 2 tháng em nhận lời làm người yêu tôi. Một ngày trời mưa phùn và se se lạnh của cơn gió đông còn vương lại. Tôi mặc chiếc áo trắng mình thích nhất. Em thì run run trong chiếc áo sơ mi mỏng. Em tiến lại phía tôi trên tay là một chiếc túi nhỏ nhỏ mà tôi đoán đó chính là món quà em muốn dành tặng cho tôi. Thoáng qua chút bỡ ngỡ và ngượng ngùng tôi và em có một cuộc nói chuyện vui vẻ mà đến bây giờ tôi vẫn không nhớ nổi nội dung cuộc nói chuyện đó là gì nữa. Và rồi điện thoại tôi bất chợt reo lên: “Chưa về được nó vẫn chưa tha mà ” Đó là tin nhắn em gửi nhầm cho tôi. Tôi có nhầm không sao em lỡ nói như vậy THA?? Tôi làm gì để em phải nói như vậy em chỉ cần nói em bận phải về thôi mà sao lỡ nói ra câu đó. Bất chợt lòng tôi nghẹn lại ”Thôi tha cho cậu đó về đi sau này không phải gặp nhau nữa đâu”. Tôi đi về mà không ngẩng đầu nhìn lại lòng chỉ muốn quên đi, đâu có đáng để mình phải bận lòng đâu nhưng sao lại có thứ nước mặn đắng đến vậy chen vào cổ họng. Mưa ư? Không nếu mưa thì sao lại mặn đến như vậy, bất chợt tôi nhận ra tôi đã rơi nước mắt từ bao giờ, lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì một người con gái.
Điện thoại reo và số của em, tôi chả thiết nghe nữa nhưng như một thói quen, tôi bắt máy. ”Tớ xin lỗi, tớ thực sự không có ý đó, lần đầu tiên tớ khóc vì một người con trai, tớ tớ yêu cậu.”. Tôi chỉ ậm ừ cho qua nhưng thực sự tôi biết câu trả lời của mình là gì rồi. Tôi chỉ xin em để tôi được im lặng 1 chốc nhưng tôi biết sự im lặng đó sẽ làm em tổn thương thật nhiều nhưng tôi cũng rất đau lúc đó. 30 phút sau, tôi trả lời em và tất nhiên tôi tha thứ cho em, em cười vui như một đứa trẻ khóc nhè xong được người lớn dỗ dành, tôi cũng rất vui nhưng vẫn không nguôi ngoai được chuyện vừa xảy ra.
Thời gian sau đó tôi và em bên nhau như hình với bóng. Trò chuyện cả ngày mà dường như chẳng hết chuyện để nói. Mùa thi của tôi và em cũng là mùa world cup. Trận đấu đầu tiên tôi xem cũng là đêm đầu tiên em thức thông đêm cùng tôi. Nói là tôi không ngủ được nhưng thực chất em biết rõ là tôi xem bóng đá nên mới vậy thôi. Sau hôm đó tôi chẳng thiết xem nữa vì nếu xem nữa thì sáng hôm sau e sẽ là con gấu trúc mất. Tôi thích em mặc áo trắng vì đó cũng là màu tôi thích. Trong sáng tinh khôi và khi em mặc nó giống như một thiên thần vậy.
Tôi không cần em phải son phấn, tôi không cần em phải ăn mặc thật chơi và sexy để vênh lên với đời: “Con bồ của tao ngon không?”. Tôi yêu em vì em là chính em và tôi muốn em là chính mình khi bên tôi. Tôi yêu cái má núm đồng tiền của em, yêu cái sự ngốc nghếch và cả con người em. Tôi chấp nhận tất cả những gì là của em chứ không phải vì em là thế này thế kia. Tôi yêu em vì muốn em là của tôi mãi mãi chứ không phải chỉ là chỗ dừng chân nghỉ tạm cho tôi. Tôi muốn một tình yêu lâu dài và thật đẹp, cho đến ngày chiếc áo màu trắng tôi thích biến thành một bộ váy trắng và em cũng hiểu điều đó.
Thời gian ôn thi đại học cũng là lúc thực sự mệt mỏi. Miệng thì nói để dành thời gian học mà tôi chả rời em được một chốc. Hứa rằng không gặp nhau nữa nhưng rồi lại mò đến chỗ tôi và em vẫn đến mỗi khi tan học. Em tựa vào vai tôi nhìn về phía cây cầu gắn liền với những phồn hoa của đất Hải thành. ”Em muốn ngắm mặt trời lặn đúng không?”. ”Vâng nhưng đây đâu phải hướng tây”. ”Anh biết nhưng anh muốn em nhìn một hướng khác. Đó là hướng mà cuộc sống tấp nập với những bon chen kiếm sống, anh muốn em nhìn về đó để thấy giữa dòng đời bon chen ngoài kia anh đã tìm thấy em, tìm thấy một thiên thần của lòng anh”.
Một thời gian trước khi thi đại học. Người kia muốn quay lại bên tôi và tất nhiên em cũng biết điều đó. Nhưng mà với tôi thì người đó chẳng còn là gì nữa. Với tôi lúc này chỉ có em mà thôi. Tôi cũng phải cảm ơn người đó vì người đó mà tôi đã tập sống một cuộc sống tốt hơn và biết yêu thương em nhiều hơn và là động lực để tôi thi đại học để cho người biết rằng người đã bỏ qua điều gì. Tôi gạt đi và bước đến bên em, người đã vì tôi làm tất cả mọi chuyện người mà tôi đã đặt toàn bộ kì vọng và niềm tin.
Ngày mà tôi và em đạt được mục đích cũng là lúc mà tôi phải chịu một nỗi đau tột cùng. Nhận giấy báo đại học trên tay mà lòng tôi quặn lại nhìn lên bàn thờ nơi mà bố tôi yên vị trên đó 1 tuần qua. Nước mắt tôi trào dâng, tôi đã có tất cả, một tình yêu đúng nghĩa, một người yêu luôn bên mình mà không mảy may đòi hỏi mình phải là gì, và một cuộc sống sinh viên mà bất cứ ai cũng mong muốn đạt được nhưng tôi đã mất đi người bố luôn bên cạnh động viên an ủi. Ông thích bóng đá nhưng do tôi ôn thi đến muộn nên ông cũng không mảy may một lần bật ti vi lên xem. Một người bố luôn nhường nhịn chỉ bảo tận tình và chăm sóc cho tôi rời bỏ tôi ngay trước lúc tôi nhập học. Không ốm đau không trăn trối điều gì ông cứ thế ra đi như một người đi ngủ. Tất cả như sụp đổ với tôi, từ một người có tất cả mọi thứ mà 1 đứa con trai mong muốn tôi như mất tất cả. Chìm vào giấc mộng và nỗi đau tôi đã để em 1 mình, bỏ mặc em một mình và đó là điều sai lầm lớn nhất của tôi.
Hai tháng sau ngày bố tôi ra đi. Tôi tỉnh dậy, tôi đã là một sinh viên bách khoa đúng nghĩa và đó là ngày kỉ niệm 9 tháng mà chúng tôi yêu nhau. Con số 9 vĩnh cửu như chưa từng đẹp hơn. Sau ngần đó thời gian em vẫn vậy vẫn bên tôi. Lo lắng và quan tâm tôi. Dù cho thời gian đó tôi và em đã có những xích mích và cả những rạn nứt nhưng rồi dần dần mưa cũng tạnh mây cũng tan và gió đã ngừng thổi. Chỉ còn làn gió se lạnh của mùa đông đang đến. Tôi biết em thực sự rất buồn và có thể tôi trong em đã phai đi phần nào. Nhưng tôi biết mình đã sai và sẽ bù đắp lại tất cả cho em. Tôi không cần một ai cả, ai hỏi tôi có người yêu chưa tôi chỉ cười và đưa chiếc nhẫn mà tôi luôn đeo ra, có lẽ như vậy là câu trả lời rồi nhỉ. Vì tôi biết em sẽ cùng tôi đi đến cuối con đường này.
Tôi vẫn tin tin vào một tình yêu bền vững và tin vào em người con gái mà tôi đã dành tất cả yêu thương và hi vọng. Em một cô gái hiền má núm đồng tiền người mà anh yêu thương và muốn gắn bó đến khi ông trời chia cắt 2 ta. Anh – mối tình đầu của em, người mà em hi vọng, người che chở và sẽ mãi bên em, người là niềm tin của em. Vẫn sẽ vậy em nhé vì anh đã “tỉnh” rồi. Anh đã hứa với mẹ sẽ lấy một cô vợ bác sĩ cho mẹ để bên cạnh chăm sóc cho mẹ rồi và cô vợ bác sĩ mà anh muốn chính là em đó! Anh xin lỗi vì thời gian qua đã để em một mình. Hãy hiểu và tha lỗi cho anh nha! Anh yêu em! Anh yêu em bởi vì em là chính em Ngọc à!
Nguồn: Sưu Tầm.
Tình yêu học trò: mãi mãi hay chỉ thoáng qua?
Reviewed by Unknown
on
00:13
Rating:
Không có nhận xét nào: