Mùa đông…em đi rồi
Mùa đông năm nào, em để rơi giọt nước mắt hạnh phúc khi được anh lồng vào tay chiếc nhẫn cầu hôn kết bằng cỏ dại bên bờ hồ lộng gió...Mùa đông năm nào...Mùa đông năm nào...đã xa rồi...Em yêu à, những mùa đông ấm áp đã qua rồi, mùa đông nay lạnh giá...đóng băng cả vùng trời ký ức trong anh về em...
Anh mệt mỏi bước ra khỏi phòng phẫu thuật sau một ca kéo dài hơn 5 giờ đồng hồ, cảm giác rã rời nhưng hơn hết là cô gái ấy sẽ còn cơ hội để sống, sẽ còn cơ hội để mỉm cười nhìn những người thân yêu. Lẽ thường sau những ca như thế này anh sẽ cùng mọi người trong kíp mổ tự thưởng cho mình một bữa ăn khuya nhưng lần này anh lặng lẽ trở về phòng trực. Cô gái ấy khiến anh nhớ đến gương mặt xinh xắn của em, giọng nói treo veo của em, tiếng cười giòn tan của em...tất cả bủa vây lấy anh, đầy ám ảnh...đau thương.
Gần tròn 3 năm rồi em nhỉ, chừng ấy khoảng thời gian em rời xa anh. Nỗi đau không còn hành hạ anh đến điên dại trong từng khoảnh khắc trôi qua của thời gian nhưng chưa bao giờ thật sự nguôi ngoai em ạ! Nỗi đau giờ đây cứ như một ngọn lửa âm ỉ cháy để rồi đôi khi trong một giây phút nào đó hình ảnh của em bất chợt ùa về như một cơn gió làm bùng lên ngọn lửa tang thương...đau đớn xen lẫn những giày vò...tuyệt vọng...
Một chiều mùa đông, anh bước ra khỏi phòng phẫu thuật với tâm trạng hân hoan vì một lần nữa giúp bệnh nhân chiến thắng với tử thần thì ngay ít phút trước đó em đã vĩnh viễn rời xa anh...Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận thức điều gì đã xảy ra...không còn đủ sức lực để bước về góc phòng nơi em đang nằm lạnh lẽo...giây phút đó mọi giác quan, mọi cảm xúc của anh đều dừng lại...anh lặng đi mà chẳng biết tin vào ai, bấu víu vào điều gì để phủ định rằng hình hài bất động đó là em. Anh không biết thời gian đã trôi qua thế nào...không biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh làm sao...không biết bằng cách nào anh đã nắm lấy bàn tay em để rồi khẽ chạm vào chiếc nhẫn đính hôn sáng lấp lánh, đó là khi cảm giác bất chợt ùa về ném thẳng vào anh sự tuyệt vọng...buộc anh phải chấp nhận rằng từ giây phút này cuộc sống mãi mãi sẽ không còn tiếng cười của em...mãi mãi...
Trong cốp xe của em ngày hôm ấy, vẫn còn một phần pizza và sữa tươi dành cho anh với mảnh giấy nhỏ kèm theo “Bác sĩ à, anh phải dùng hết chỗ pizza và sữa tươi để có sức cho đêm trực nhé! À, trưa mai anh qua công ty đón em ăn trưa nha! Em có bất ngờ dành cho anh đây, hôn anh thật nhiều!”. Lục tìm trong túi xách, anh nhìn thấy một phiếu xét nghiệm...
Là...em đang mang trong người giọt máu của anh.
Một hạnh phúc đong đầy, trọn vẹn có thực mà trong khoảnh khắc đã là hư vô...em à, anh làm sao để chấp nhận được đây? Giây phút chạm vào tận cùng của nỗi đau, anh lặng người mà như hóa điên trong bất lực, tuyệt vọng...văng vẳng tiếng nói cười của em thật gần mà anh như người hụt hơi không đủ sức nắm giữ. Em và con ra đi, nỗi đau nhân đôi - một mình anh ở lại. Buổi chiều hôm ấy, mùa đông lạnh đến tàn nhẫn. Anh chết lặng trong cái lạnh lan tỏa bao trùm lấy nơi ngực trái của mình.
Em ra đi khi tuổi 28 vừa kịp đong đầy. Em ra đi khi còn 2 tuần nữa là lễ cưới diễn ra. Em ra đi khi anh còn chưa kịp gọi em một tiếng “Vợ yêu”. Em ra đi khi Mẹ chưa kịp vui mừng đón con dâu mà Mẹ yêu thương như con gái. Em ra đi mang theo cả sự kết tinh tình yêu của chúng ta - một giọt máu chưa kịp tượng hình. Em ra đi để bao ước mơ về một hạnh phúc bên anh còn dang dở...và em ra đi để anh tự tay lồng chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út cho em và cho chính mình. Sau tang lễ, anh về sống cùng Mẹ, lau khô những giọt nước mắt trên gương mặt đã ngoài ngũ tuần của Mẹ mỗi khi có ai đó chợt nhắc đến “con dâu”. Anh khóa chặt cánh cổng ngôi nhà nhỏ - tổ ấm tương lai của chúng ta. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh thấy mình yếu đuối khi không còn đủ sức lực đối diện với không gian từng ngập tràn tiếng cười và hơi ấm của em khi chúng ta cùng nhau chuẩn bị mọi thứ cho ngày đám cưới, cho cuộc sống hạnh phúc bên nhau.
Một buổi chiều cuối đông, sau giờ làm việc anh lái xe về ngang qua shop hoa ngày xưa anh vẫn thường đặt hoa tặng em, một bó hoa cưới được kết bởi những bông hoa mẫu đơn hồng nhạt dịu dàng thật giống với bó hoa em cầm trên tay ngày mình chụp ảnh cưới. Em ạ, giây phút đó tim anh như ngừng đập, anh ngỡ rằng em đang ở đâu đây...thật gần...anh đảo mắt tìm em, để rồi điều mà anh tìm được chính là sự vô vọng... Như một phản xạ, anh vô thức lái xe trở về ngôi nhà của chúng ta - lần đầu tiên kể từ ngày em ra đi. Anh run rẩy tra chìa khóa mở cổng...
Ngày ấy, mọi thứ trong ngôi nhà và khoảng sân đầy hoa phía trước đều được chính bàn tay em chọn lựa và sắp xếp. Gian bếp nhỏ ấp cúng, em vừa tất bật trang trí vừa cười thật tươi “Em sẽ học Mẹ cách nấu những món ăn mà anh thích để anh lúc nào cũng sẽ nhớ đến bữa cơm nhà”. Khoảng vườn nhỏ cạnh cửa sổ phòng ngủ của chúng mình, vào một buổi chiều cuối tuần em mang về 2 cây hoa nhài thơm ngát “Hoa nhài thường nở buổi tối anh ạ, em muốn sau một ngày anh mệt mỏi với mùi este của bệnh viện về nhà mở tung của sổ ngửi được mùi hoa nhài và ôm em vào lòng thì anh sẽ không còn mệt nữa”. Chiếc giường cưới được phủ lên một màu hồng hạnh phúc cùng những điểm nhấn màu xanh hy vọng và bức hình em rạng ngời trong chiếc áo cô dâu tựa vào anh ấm áp, bình yên. Vậy mà...vậy mà...em đi rồi, giờ đây mọi thứ lặng lẽ đến đau thương. Anh chạm tay vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, nỗi đau len lỏi vào từng tế bào khiến anh khụy xuống giữa một không gian ngập tràn ký ức về em. Một cơn gió cuối đông rét buốt mang theo mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng, phảng phất...
Đường phố đêm đông nhộn nhịp mùa lễ hội, những cặp đôi tay trong tay san sẻ cho nhau hơi ấm...bàn tay anh chợt bơ vơ khi đã rất lâu rồi không còn được đan vào những ngón tay thon gầy của em...bấu chặt bàn tay...gục đầu trên vô lăng...anh nhớ...
Mùa đông năm nào, em nũng nịu bảo anh lái xe qua đón em đi ăn kem và nhất định mặc váy ngắn vì “ngồi trong xe của anh rất ấm mà”...
Mùa đông năm nào, em tất bật xin nghỉ phép để cùng anh về vùng cao khám bệnh từ thiện cho người đồng bào. Em hòa đồng, thân thiện giữa những em bé vùng cao với những chiếc áo len mà em kỳ công tìm kiếm làm quà cho chúng...tiếng cười của em trong trẻo giữa mênh mông núi rừng...
Mùa đông năm nào, em ngủ ngoan trên xe sau một lúc huyên thuyên với anh về những câu chuyện không đầu không cuối trên đoạn đường chúng ta cùng về quê nhà em, gương mặt em thánh thiện đáng yêu khiến anh phải đỗ xe lại bên đường quay sang trộm hôn em rồi bất chợt em tinh nghịch vòng tay ôm lấy anh...nụ hôn ngọt ngào ngây ngất...
Mùa đông năm nào, em để rơi giọt nước mắt hạnh phúc khi được anh lồng vào tay chiếc nhẫn cầu hôn kết bằng cỏ dại bên bờ hồ lộng gió...
Mùa đông năm nào, ...
Mùa đông năm nào...đã xa rồi...
Em yêu à, những mùa đông ấm áp đã qua rồi, mùa đông nay lạnh giá...đóng băng cả vùng trời ký ức trong anh về em...
Mùa đông…em đi rồi
Reviewed by thao phung
on
16:40
Rating:
Không có nhận xét nào: